Theodore Roosevelt, người được cho
rằng đã có nhiều đóng góp hơn tất thảy đàn ông Mỹ nào, đã từng gọi những trải
nghiệm của mình trong cuộc chiến Tây Ban Nha- Mỹ như là “những ngày tuyệt vời
nhất của cuộc đời”. Trong cuộc chiến này, ông đã có những trận đánh nổi tiếng
như trận đồi Kettle. Cũng nhờ cuộc chiến ông có cơ hội mài dũa khả năng lãnh
đạo và tính tự tin của của bẩn thân. Ông vượt quan thử thách và được biết đến
như một người đứng đầu tài ba và sau đó là một vị Tổng thống thành công của
nước Mỹ. Những hành động của ông trong
suốt cuộc chiến đã để lại cho đấng mày râu không ít bài học về kỹ năng lãnh đạo
:
1. Biết chứng minh bằng hành động. Theodore
Roosevelt đã từng là một đứa trẻ ốm yếu và thiếu sức sống. Ông được nuôi lớn
cùng với những cuốn sách kể về những trận chiến oai hùng của tầng lớp đi trước.
Trong suốt thời gian dài, ông luôn khao khát có thể trở thành một chiến binh
dũng mãnh như vậy. Roosevelt quyết tâm luyện tập để có cơ thể khỏe mạnh và thậm
chí còn bắt tay viết một số cuốn sách nói về chiến thuật quân sự. Roosevelt
chưa bao giờ ngừng ý định được trực tiếp tham gia vào các trận chiến, và ngay
khi có cơ hội, ông không hề chần chừ quyết định ra chiến trường. Khi cuộc chiến
tranh Tây Ban Nha – Mỹ nổ ra, Teddy[1] đã nói
lên mong ước của mình và không ít lần làm phiền Thống đốc của đơn vị Hải Quân
để được tham gia phục vụ trong quân đội. Ông thậm chí còn bán trang trại gia
súc của mình và một vài tài sản, dành số tiền đó mua bảo hiểm để chuẩn bị cho
kế hoạch ra quân. Ông thật sự đã có sự chuẩn bị cẩn thận và luôn biết đặt tiền
của mình vào đúng chỗ cần thiết.
2. Luôn
biết giới hạn của bản thân. Teddy
chưa bao giờ là một người thiếu tự tin, nhưng ông luôn biết kiềm chế để không
trở nên kiêu ngạo. Roosevelt đã sớm đạt được mong ước của mình là phục vụ trong
quân đội và được đề xuất giữ chức Thượng tá của Đội kỵ binh tình nguyện Mỹ số
một. Tuy nhiên, ý thức được việc bản thân chưa tích lũy được nhiều kinh nghiệm
về chiến thuật nên ông quyết định đề cử Leonard Wood giữ chức vụ này. Còn
Roosevelt chỉ giữ chức Thượng úy hải quân. (Sau đó không lâu Theodore Roosevelt
được thăng chức Thượng tá khi Wood được đề cử vào chức Đại tá)
4. Không tách
mình khỏi tập thể. Chuyến tàu chở đội kỵ binh của
Theodore Roosevelt đến Cuba không có nhiều phòng cho ngựa, Roosevelt là một
trong số ít những người may mắn được nhận ưu ái này. Khi đoàn kỵ binh cập cảng
Cuba, họ bắt đầu cuộc hành quân của mình tới Las Guasimas. Ngoài trời lúc này
nóng như đổ lửa, và các quân nhân thì phải di chuyển rất khó khăn trong những
bộ quân phục dày nóng nực và mang vác hành lý nặng nề. Trong lúc đó, thay vì
cưỡi ngựa trong khi di chuyển , Roosevelt lựa chọn hành quân cùng với các quân
nhân khác như là một cách động viên tinh thần mọi người.
5. Chỉ
huy bằng hành động, không phải bằng lời nói. Đừng yêu cầu người khác làm bất cứ điều gì nếu ngay cả bản thân bạn cũng
sợ phải làm chúng. Trong trận chiến chiếm lấy đồi San Juan, đội kỵ binh của
Theodore Roosevelt đã phải chạy băng qua những đám cháy dữ dội từ Tây Ban Nha.
Thi thể nhiều binh sỹ xung quanh ông những Roosevelt vẫn quyết tâm nắm chắc dây
cương như một biểu hiện của lòng quả cảm. Tuy nhiên, có một sự trì hoãn trước khi
đội kỵ binh có thể bắt đầu tấn công quả đồi. Và những quân nhân, trong đó có cả
Theodore Roosevelt được cho phép ngồi nghỉ chân và ẩn núp chờ lệnh. Cuối cùng,
khi có mệnh lệnh cho đội kỵ binh tiến đánh vào đồi Kettle, không ít quân nhân
lại chần chừ không muốn đứng dậy. Theodore Roosevelt trèo lên ngựa và hét vang
“Các người tại sao lại không chịu đứng lên khi ta đã ở trên lưng ngựa?” Ông
nhanh chóng phi nước đại qua một khu vực rộng lớn và không ngại vượt qua những
lượt đạn như mưa từ phía đối phương.
6. Biết nhìn thấu mọi việc. Sau
khi giành chiến thắng ở đồi Kettle, Theodore Roosevelt nhấn mạnh rằng họ cần
sớm chuẩn bị cho những cuộc tấn công đồi San Juan ngay gần đó. Ông hét vang với
những kỵ binh của mình để vực dậy ý chí của họ. Thoạt đầu, ông một mình xông
lên, nhảy qua hàng rào bọc dây thép gai và lao về phía quả đồi. Khi ông thoáng
nhìn lại, chỉ có năm trong số những kỵ binh của mình đi theo. Ba trong số họ đã
trúng đạn của kẻ thù và Theodore Roosevelt nhận ra mình thực tế đang đơn phương
độc mã. Ông quay trở lại, vượt qua dưới làn đạn của đối phương và tổ chức lại
những kỵ binh của mình (họ bao biện rằng họ không nghe thấy mệnh lệnh trước đó)
bắt đầu quay lại áp sát mục tiêu.
Sự dũng cảm và khả năng lãnh
đạo kiệt xuất của Roosevelt đã quyết định một phần không nhỏ vào sự thành công
của trận đánh Las Guasimas. Vào năm 2001, Roosevelt được truy tặng Huân chương
cao quý cho những đóng góp của ông.
0 comments:
Post a Comment